Tôi đang đọc cuốn sách “Những đứa trẻ thông minh nhất thế giới” của Amanda Ripley và tự hỏi ngày nay trường học của chúng ta sẽ như thế nào nếu như không có công nghệ (bao gồm cả máy photo copy). Cô mô tả ba môi trường trường học ở Hàn Quốc, Phần Lan và Ba Lan không có công nghệ, nhưng trong môn toán và khoa học, học sinh của họ vượt trội so với học sinh giỏi nhất của chúng ta. Tôi đồng ý với những quan điểm của cô trong cuốn sách rằng: giảng dạy tốt và sự kỳ vọng cao tạo nên sự khác biệt, và công nghệ khi đó chỉ là một tảng băng. Mối quan tâm của tôi là chúng ta đang ở thời điểm mà học sinh dành nhiều thời gian hơn để sử dụng công nghệ và có ít thời gian thực sự học tập.

Có lẽ không có “ứng dụng” nào cho việc đó?

Vâng, tôi biết, có những yếu tố khác khiến điểm số của học sinh các nước trên trong Chương trình Đánh giá Học sinh Quốc tế (PISA) – như ngày học dài hơn, khoa học và toán học tiên tiến bắt đầu sớm hơn ở trường tiểu học thay vì học trung học, dạy kèm thêm, giảm thời lượng với chương trình giảng dạy tập trung, không có các hoạt động ngoại khóa cần thiết như thể thao, âm nhạc… hoặc các khóa học ứng dụng máy tính. Thậm chí việc kiểm soát học sinh xuất sắc của họ vượt trội so với chúng ta. Vâng, có thể cả tôi và bạn đang hỏi đến vấn đề “chi phí”. Nhưng đó là một điểm khác chúng ta có thể thảo luận sau. Những gì tôi nhận ra là việc học tập của học sinh hiện nay đang bị pha loãng bởi các nguồn tài nguyên phong phú với một khối lượng kiến ​​thức và hoạt động học tập mà học sinh cảm thấy quá tải. Các học sinh chỉ cảm thấy được thử thách trong chương trình AP và tú tài quốc tế, và thậm chí sau đó chúng tôi có một thời gian khó khăn để đi đến những điều quan trọng nhất.

Ví dụ, tất cả chúng ta đều đã trải qua cơn hung phấn khi sử dụng các “ứng dụng” trên điện thoại hay máy tính. Nhưng liệu rằng có ứng dụng nào có thể thay thế học sinh học tập không? Câu trả lời là không. Vậy tại sao chúng ta không khuyến khích học sinh sử dụng thời gian quý báu để “học” thông qua phương tiện mạng xã hội? Rốt cuộc, học sinh vẫn dành hàng giờ trên các trang Facebook, Twitter, Instagram và vô số các trang mạng xã hội khác.

Để trả lời câu hỏi đó, tôi cảm thấy tương tự như Harrison Ford, người đóng vai Đại tá Graff trong “Trò chơi của Ender” khi Ender hỏi tại sao họ lại không được phép gửi email. Graff tuyên bố rằng các học viên có quyền tự do với suy nghĩ cá nhân của họ, nhưng anh ta sẽ không cho phép “những liên lạc không được lọc” mà gia đình (và những người khác) có thể không hiểu và sẽ đánh lạc hướng các học viên khỏi các nhiệm vụ cần thiết.

Trở lại lớp học đơn giản

Tôi phải nói với bạn rằng, tôi phải vô cùng vất vả, khó khăn để lọc các thông tin phát ra từ phía học sinh trong lớp, chứ đừng nói đến những gì họ nhắn tin hoặc viết cho bạn bè bên ngoài lớp học. Mặc dù Facebook giúp mọi người giữ liên lạc với nhau, nhưng nó sẽ tiêu tốn của học sinh một khoảng thời gian đáng kể, không chỉ là thời gian tương tác mà còn là khoảng thời gian để theo dõi những người khác. Nếu học sinh phải làm việc và giao tiếp cùng nhau trong cùng một dự án, như khi cộng tác qua Evernote, Assemblee hoặc FieldNotes, thì công nghệ thực sự có ý nghĩa. Nhưng dù việc sử dụng công nghệ có hiệu quả đến thế nào cũng không thể thay thế hoàn toàn được tương tác trực tiếp.

Nếu chúng ta muốn học sinh làm việc tốt hơn, có lẽ chúng ta cần phải tư duy lại về cách thức và mức độ sử dụng công nghệ. Đôi khi tôi ước mình có thể quay trở lại quãng thời gian của bảng đen, phấn trắng không chỉ để đơn giản hóa việc dạy và học mà còn giảm thiểu sự phân tâm và giúp học sinh tập trung vào những điều thực sự quan trọng. Bạn có ý tưởng nào để làm điều đó? Tôi rất muốn nghe những thành công của bạn trong việc trở lại những điều cơ bản trong việc dạy học.

Ben Johnson

https://thuviengiangday.com dịch