Gửi đồng nghiệp trẻ của tôi!

Tôi rất quý mến bạn. Có lẽ hơi bất ngờ đối với bạn, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, tôi thực sự rất quý mến và cả khâm phục bạn.

Tôi khâm phục bạn vì bạn đã sẵn sàng bước vào một nghề mà bạn biết rằng nó có vô vàn khó khăn.

Bạn đã nghe những câu chuyện rùng rợn về quãng thời gian làm việc ở trường, ngập trong các deadline, không có ngày cuối tuần, phải quản lý lớp học với một nửa là học sinh cá biệt, giao tiếp với phụ huynh, đối mặt với các chính sách giáo dục “sớm nắng chiều mưa” và nhận những đồng lương ít ỏi. Nhưng bạn đã vượt qua tất cả, dũng cảm đối mặt để chọn và bắt đầu công việc này, vì cuộc sống và tương lai của những đứa trẻ.

Tôi yêu những ý tưởng mới mà bạn mang lại cho trường học.

Cho dù bạn tốt nghiệp trường nào, được đào tạo ra sao, nhưng khi bạn gia nhập cộng đồng giáo viên, bạn đã mang đến một luồng sinh khí mới cho những người như chúng tôi. Bạn xung phong vào các hoạt động thể thao, câu lạc bộ cuối giờ. Bạn tình nguyện làm trưởng đoàn cho các chuyến đi thực tế. Bạn hăm hở trong việc ứng dụng công nghệ thông tin. Bạn công phu, tỉ mỉ và quan tâm đến từng học sinh. Bạn sẵn sàng dành thời gian nghỉ giữa các tiết học hay thời gian sau một ngày dài làm việc để kèm thêm cho những học sinh kém… những điều bạn làm khiến các giáo viên có kinh nghiệm như chúng tôi hơi xấu hổ. Thực sự một luồng sinh khí mới và những ý tưởng mới cũng như những hồi ức về tuổi trẻ lại trở về với mỗi giáo viên trong trường. Đó là nhờ bạn!

Trong dạy học, đôi khi chúng tôi đã quen đến mức độ không cần chuẩn bị giáo án, cũng chẳng cần lo lắng gì nếu học sinh thắc mắc. Nhưng một ngày kia, tôi nhìn thấy những ý tưởng sáng tạo, đổi mới – không phải vì ép buộc mà là vì bạn thực sự muốn tạo ra điều đó. Tôi thấy mình đã già và lạc hậu. Tôi thấy mình có gì đó vô dụng và lẽ ra những giáo viên trẻ như bạn nên ở vị trí của tôi. Vì điều đó sẽ tốt cho học sinh và cho nhà trường.

Tôi yêu năng lượng và sự nhiệt tình của bạn.

Những ngày đầu đi dạy thật khó khăn phải không bạn? Bạn đã từng khóc tức tưởi trên lớp hay lặng lẽ về nhà nằm úp mặt xuống giường? Bạn cảm thấy căng thẳng đến phát điên khi những công việc như thể làm không bao giờ hết. Những lúc ấy, nếu là tôi, tôi sẽ dừng lại và bỏ đi. Nhưng bạn không làm vậy, bạn vẫn cố gắng nỗ lực ở lại muộn hơn. Dù mệt nhưng vẫn tỏ ra tươi cười. Dù sợ hãi khi bước vào lớp học nhưng vẫn dũng cảm bước lên bục giảng để chiến đấu cho đến phút cuối cùng. Bạn tức giận với học sinh nhưng bạn không từ bỏ chúng. Bạn căng thẳng trước những công việc nhưng vẫn tìm cách để hoàn thành. Bạn lăn xả vào các công việc của trường, của bộ môn, của lớp chủ nhiệm với một sự lạc quan và một niềm tin mãnh liệt vào điều mình đang làm. Đó cũng là điều tôi ngưỡng mộ nhất ở bạn.

Đôi khi tôi biết rằng vị trí công việc của bạn có rất nhiều khó khăn.

Tôi đã từng ở vị trí đó, từng làm công việc đó. Cảm giác sợ hãi, vô vọng vào cuối các buổi chiều. Tôi từng cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình, từng nghĩ rằng mình là một giáo viên tồi tệ, rằng tôi đã chọn lầm nghề…  Có những thời điểm tôi cảm tưởng như mình giống một người chết đuối, giơ cánh tay xin được cứu vớt. Nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững, lạnh lùng thậm chí là vô cảm của đồng nghiệp. Cũng có những ý tưởng mới mà bạn đề xuất với tất cả sự nhiệt tâm, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ của tổ trưởng. Có những điều bạn mong muốn cùng hợp tác để áp dụng cho lớp học, thì mọi người chỉ nói “Xin lỗi chị đang bận…!”. Công việc mà bạn đang làm thật sự khó khăn phải không? Đó cũng là lý do mà tôi yêu mến và cả ngưỡng mộ bạn.

Tôi xin lỗi vì không nói điều này trực tiếp với bạn mà viết trong một lá thư. Tôi sẽ luôn tin yêu, ủng hộ và cả ngưỡng mộ bạn nữa. Chúc bạn sẽ sống sót qua năm đầu tiên với một niềm tin mãnh liệt, với một thái độ lạc quan như tất cả những gì mà bạn đã làm.

Yêu quý!

Đồng nghiệp của bạn

 

( https://thuviengiangday.com)