Kính gửi tất cả các giáo viên, Xin phép cho tôi được nói lời CẢM ƠN!

Gửi đến các bậc phụ huynh:

Trong ngày nhà giáo, hay dịp nghỉ lễ, sẽ có rất nhiều ý tưởng về quà tặng cho mỗi người trong cuộc sống của chúng ta: cho con cái của chúng ta, cho giáo viên của chúng ta. Chúng ta có thể tặng hoa, quà, đồ handmade, hay bất kì thứ gì khác,… Tuy nhiên, trong dịp lễ này tôi muốn gửi tặng giáo viên một món quà với sự cảm ơn chân thành. Tôi biết ơn các thầy cô và sẵn sàng đồng hành, sát cánh cùng các thầy cô giáo bằng mọi cách có thể. Nếu bạn tặng giáo viên của con bạn một món quà, điều đó rất tốt vì các thầy cô xứng đáng với nó. Nhưng bạn cũng nên nhớ rằng những gì giáo viên của con thực sự mong muốn, là sự tin tưởng và hỗ trợ. Các thầy cô giáo muốn chúng ta làm việc với con ở nhà và nói chuyện cùng con về những gì đã xảy ra ở trường. Chúng ta có thể gửi email cho giáo viên để nói lời cảm ơn vì tất cả những gì thầy cô đã làm và hãy hỏi giáo viên xem, chúng ta có thể làm điều gì để chia sẻ được với công việc của các thầy cô.

Xin hãy “từ bi” với các giáo viên dạy con của bạn. Họ đang “sống sót” với đồng lương ít ỏi, họ phải dạy những lớp học với số học sinh đông gấp 2 lần tiêu chuẩn, họ phải làm việc với ít nhất một vài trẻ “đặc biệt” trong lớp học. Một trong số đó có thể là con của bạn. Và một trong số đó là con tôi.

Gửi các thầy cô giáo!

Chúng tôi, là cha mẹ của những đứa trẻ tăng động, tự kỉ. Tôi biết rằng một ngày của thầy cô có thể kéo dài và căng thẳng rất nhiều. Tuy nhiên, thầy cô hãy yên tâm rằng, thầy cô đang tạo ra một tác động tích cực đến một đứa trẻ mà đôi khi chính thầy cô cũng không nhận ra được điều đó. Trong lớp học của thầy, cô, những đứa trẻ tăng động và tự kỉ sẽ được an toàn, sẽ có cảm giác được chở che, được thể hiện những hành vi mà đối với bên ngoài đó là sự “kì dị”.

Những điều thầy cô làm hàng ngày ở trường, mang đến cho học sinh một thứ điều đó, để mỗi đứa trẻ đều cảm thấy an toàn và vững vàng trong một thế giới đầy rối loạn. Thầy cô phải đi nghỉ và ăn trưa, trong sự ồn ào của học sinh. Thầy cô bị bao quanh bởi học sinh trong suốt cả ngày. Chúng ta đều biết, những đứa trẻ tự kỉ hoặc tăng động rất dễ bị bắt bạt, nhưng khuôn mặt của thầy cô cùng nụ cười là thứ đầu tiên và cũng là thứ cuối cùng đến với đứa trẻ trong một ngày. Mọi đứa trẻ trong thế giới ngày nay phải đối mặt với một trận chiến khó khăn nhưng như nhiều người biết; những đứa trẻ tăng động và tự kỉ còn phải cố gắng hơn nhiều để có thể thích nghi, phù hợp với trường học. Thầy cô chính là người bên cạnh, đồng hành cùng con khi cha mẹ không có bên cạnh và để cho con được đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Tôi luôn cố gắng giữ bình tĩnh trong khi làm việc, dự đoán mỗi khi con sẽ nổi giận hoặc không có khả năng thích nghi với trường học. Một ngày nọ, giáo viên con trai tôi gửi email cho tôi và nói: Anh không phải xin lỗi vì những gì con trai đã làm trong lớp. Chúng ta sẽ cùng giúp con vượt qua điều này.

Cô giáo đã mang đến cho tôi nhiều hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Cô đã cho tôi niềm tin và hy vọng. Cô chính là một siêu nhân, người gieo mầm niềm tin trong tôi, giúp tôi cảm thấy thất bại và cô đơn trong chặng hành trình này.

Gửi cô Chavez tại trường tiểu học Cinnamon!

Tôi hứa với cô, con sẽ là một học sinh tốt và ngoan hơn vì con có một giáo viên tuyệt vời như Cô. Cảm ơn Cô vì điều đó!

Bài viết này là của Samantha Koutny Sanchez – mẹ của một trẻ bị tăng động giảm chú ý. Bà đã nhận được sự hỗ trợ và đồng hành của các thầy cô giáo. Nhờ sự giúp đỡ mà con được ở lại trường và vượt qua giai đoạn khó khăn nhất một cách xuất sắc. Phụ huynh này muốn tất cả các thầy cô giáo nhận ra một điều rằng, họ chính là những siêu anh hùng.

Samantha Koutny Sanchez

Nguyễn Hữu Long dịch