Thực tế là tôi không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện một cách rõ ràng khi tôi gây ra một rắc rối nào đó. Tôi thường được biết đến như một đứa trẻ nhút nhát, và lúc đó các giáo viên đã không thực sự bận tâm khi cố gắng đợi để tôi trả lời các câu hỏi trong lớp. Thầy cô đã cố gắng chờ đợi, lặp lại câu hỏi và thay vào đó là hỏi những câu hỏi dễ hơn, nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Lúc đó, tôi có hàng trăm câu trả lời trong đầu, nhưng tôi không thể nói ra được hoặc chí ít không thể truyền đi một thông điệp đơn giản cho giáo viên của tôi là: con đang gặp khó khăn trong việc diễn đạt ý tưởng. Nhưng dường hư, các thầy cô giáo của tôi đã không hiểu điều đó. Các giáo viên đã đưa ra một kế hoạch sư phạm đầy tham vọng để giúp tôi giải quyết vấn đề, và họ ngày càng trở nên thất vọng khi các phương pháp đó lần lượt thất bại. Các thầy cô khi đó không cho tôi là học sinh nhút nhát nữa, và tôi trở thành đứa trẻ thực sự bướng bỉnh mà cố tình từ chối hợp tác với giáo viên.
Tôi tiếp tục gặp khó khăn với việc giao tiếp và biểu đạt ý tưởng cho đến ngày hôm nay. Đôi khi, đó chỉ là một câu hỏi mà tôi phải trả lời duy nhất một từ có hoặc không, nhưng tôi vẫn không thể nói một từ nào. Điều này xảy ra trong một số môi trường nhất định, chẳng hạn như trường học, trong nhiều giờ, vài tuần hoặc vài tháng. Đôi khi tôi đã bỏ chạy ra ngoài chỉ vì ngại ngùng, nhưng tôi cũng khiến mọi người nhìn tôi như kẻ lập dị hoặc thậm chí là học sinh cá biệt, luôn phá vỡ kỉ luật. Tôi đã giải thích hàng triệu lần (ít nhất là cảm giác của tôi) với các giáo viên rằng nếu tôi trả lời hay nói chuyện với các bạn, đó là vì tôi không thể, nhưng bằng cách nào đó họ thường cố tình đẩy tôi vào những tình huống như trên.
Thật khó chịu khi bị gắn mác là một đứa trẻ “đặc biệt”, phải chịu trách nhiệm về hành vi mà tôi không thể kiểm soát mặc dù tôi đã rất cố gắng. Khi tôi cố gắng giải thích, mọi người không những không hiểu mà còn gọi tôi là kẻ nói dối. Khi tôi còn là một học sinh, tôi đã quá mệt mỏi với việc cố gắng đến nỗi tôi quyết định mặc kệ tất cả. Thay vì cố gắng giải thích, tôi bắt đầu ném trả lại những lời buộc tội.
Đó là một vòng xoáy đẩy tôi xuống vực sâu nếu như không có một số giáo viên vẫn tin tưởng vào tôi. Mặc dù tôi sẽ không được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ nhưng các thầy cô đó đã nhận thấy sự thất vọng của tôi chuyển thành sự “cáu giận và nổi loạn”, họ hiểu rằng tôi đã phải vật lộn, khó khăn đến như thế nào. Các giáo viên đó không thể thực sự thuyết phục được toàn bộ hội đồng sư phạm, thậm chí còn bị coi là những người “ngây thơ” “bao đồng” khi cố gắng dành sự quan tâm cho một đứa trẻ “không hợp tác”. Và mặc dù họ cũng không thể cho tôi bất kỳ giải pháp thực sự nào, nhưng những thầy cô đó đã lắng nghe tôi và tin rằng vấn đề của tôi là có thật. Những giáo viên đó khiến tôi cảm thấy bớt cô đơn, và cuối cùng, họ là những người đã cho tôi sức mạnh để tôi có thể sống sót, tồn tại trong trường học.
Nhưng vâng, tôi ước những giáo viên khác cũng sẽ biết về điều này. Tôi ước họ có thể biết rằng nếu họ dành cho tôi một chút thời gian và một nơi yên tĩnh, một cây bút và một mảnh giấy, thì việc giao tiếp của tôi sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Tôi không muốn làm mất thời gian, cũng không có ý chống đối lại họ. Tất cả chỉ là do những khó khăn mà tôi đang gặp phải. Tôi không chiến đấu với họ, và tôi muốn họ cũng sẽ không phải chiến đấu với tôi, vì ngay trong nội tâm của tôi đã có đủ những khó khăn để tôi phải vật lộn trong các trận chiến mỗi ngay. Và vâng, câu chuyện này cũng là một lời biện hộ hơi ngây thơ, vì nó có thể dùng để giải thích cho mọi đứa trẻ ngỗ ngịch hay không hợp tác với giáo viên.
Tôi đã lớn lên và trở thành một người trưởng thành hạnh phúc. Tôi có một công việc mà tôi yêu thích, và rất nhiều dự án. Tôi đã gặp những người có những chia sẻ những điều tốt đẹp về cuộc sống của họ và lan tỏa nó đến với mọi người. Không phải vì thương hại, mà là sự quan tâm thực sự. Và tôi mong, các giáo viên hãy tiếp tục đồng hành cùng những đứa trẻ như tôi, hỗ trợ những đứa trẻ như tôi, đừng phát xét và cũng đừng cho rằng chúng tôi là những đứa trẻ không chịu hợp tác. Hãy lắng nghe để hiểu những khó khăn của chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ thay đổi!
Câu chuyện của Sara
https://thuviengiangday.com dịch