Năm đầu tiên đi dạy ở trường trung học, tôi thấy mình rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Khi chuông reo, tôi nghĩ rằng lớp học nên trật tự và tập trung làm việc. Nhưng thực tế không đơn giản như vậy mà thường là một thảm hoạ. Tôi viết bài tập lên bảng nhưng không học sinh nào làm. Thay vào đó, họ tiếp tục trò chuyện và cười đùa.
Trong trường, có rất nhiều giáo viên quản lí lớp học rất tốt và nhận được sự tôn trọng của học sinh nhưng tôi không thì không có năng lực ấy. Tôi không thể (và sẽ không) lên giọng đủ to để át tiếng học sinh. Thực tế, tôi thường rất chật vật vì bị mất giọng. Hơn nữa, tôi biết rằng ngay cả khi tôi có thể thu hút sự chú ý của họ theo cách đó, tôi không muốn ngày nào cũng phải la hét ra lệnh trong lớp học. Tôi đã nhiều lần nhắc nhở họ rằng hành vi này là không thể chấp nhận được nhưng việc đó chẳng đi đến đâu và tôi không biết mình nên làm gì nữa. Tôi không muốn phạt nửa lớp vì tội nói chuyện riêng trong giờ học.
Cuối cùng, tôi quyết định đến gặp giáo viên hướng dẫn của mình và cô ấy đã gợi ý cho tôi: Khi chuông reo, hãy bình tĩnh đi lên bảng và bắt đầu viết ra tên của những người đang nói chuyện. Khi họ nhận thấy điều đó, hãy thông báo rằng mỗi học sinh có tên trên bảng bị cảnh cáo lần đầu vì nói chuyện sau khi chuông vào lớp. Nếu tiếp tục nói chuyện trong giờ học, họ sẽ phải viết một bài luận về kỷ luật (hoặc bất cứ hình phạt thích hợp nào mà trường bạn cho phép).
Vâng, việc này có vẻ trẻ con đối với tôi nhưng tôi đã thử và thật kỳ diệu! Bài viết Những ngày đầu tiên đến trường của Harry và Rosemary Wong sẽ diễn giải làm thế nào để thực hiện phương pháp này thường xuyên. Tôi đã điều chỉnh kế hoạch của họ sao cho phù hợp với tình hình của tôi và rất nhanh chóng có một công cụ kỷ luật hiệu quả đáng ngạc nhiên. Dưới đây là cách thức tiến hành.
- Giải thích cho học sinh rằng nếu họ nói chuyện riêng trong lớp mà không được giáo viên cho phép thì sẽ bị cảnh cáo. Bạn cảnh cáo bằng cách viết tên của họ lên bảng. Hãy dành một vài phút để khẳng định rằng việc này không có nghĩa là làm học sinh xấu hổ hoặc đối xử với họ như trẻ con mà là một cách đưa ra lời cảnh cáo nhưng không gián đoạn việc giảng dạy. Giải thích rằng nếu họ còn nói chuyện, bạn sẽ cảnh cáo lần hai bằng cách đánh dấu tên. Lần ba bị cảnh cáo trong cùng một ngày, họ sẽ bị phạt. (Điều này tất nhiên còn tùy thuộc vào nội quy của trường bạn.)
- Quan sát chính xác học sinh đầu tiên nói chuyện và chắc chắn phải cảnh cáo em ấy bằng cách viết tên em lên bảng. Điều này khẳng định rằng bạn nói là làm. Khi bạn cảnh cáo lần đầu tiên, hãy nói những điều kiểu như “Taylor, cô đã viết tên em lên bảng. Cô cảnh cáo lần đầu, nếu em còn nói chuyện thì sẽ bị phạt”. Điều này cho thấy bạn tôn trọng học sinh và tạo điều kiện để họ sửa sai.
- Từ đó trở đi, bạn chỉ cần viết tên học sinh lên bảng mỗi lần cảnh cáo. Học sinh bị cảnh cáo sẽ phải chấm dứt hành vi vi phạm và việc giảng dạy của bạn không bị gián đoạn.
Vậy điều gì xảy ra kể từ khi tôi áp dụng biện pháp này?
Tình trạng nói chuyện giảm đi đáng kể, học sinh tập trung vào bài hơn và tôi ít bị bối rối hơn.
Ngoài ra, tôi hầu như không bao giờ thực sự phải phạt học sinh. Tôi chỉ phải phạt học sinh vì tội nói chuyện riêng khoảng 10-15 lần trong cả năm. Sự cảnh cáo tác động vào thị giác đóng vai trò như một lực cản và giúp học sinh trở lại đúng đường mà không phải phạt nhiều lần. Tuy nhiên, lưu ý rằng bạn cần chuẩn bị sẵn hình phạt khi một học sinh bị cảnh cáo quá nhiều. Nếu không, học sinh sẽ nhanh chóng nhận ra bạn không làm những gì bạn nói.
Phương pháp này tạo ra sự khác biệt lớn nhất khi bắt đầu vào lớp. Tình trạng chuông reo rồi mà một nửa lớp còn đang nói chuyện vẫn có thể xảy ra nhưng thay vì bực bội, tôi sẽ bình tĩnh bước lên bảng và bắt đầu viết tên. Không phải lo rằng cả lớp nói chuyện thì làm sao viết hết được bởi vì thông thường chỉ cần cảnh cáo 3-4 học sinh. Sau đó, họ sẽ nhanh chóng im lặng và làm việc. Đây đúng là một lựa chọn tốt hơn la mắng!
Tuy nhiên, nhược điểm rõ ràng của phương pháp này là nó có vẻ trẻ con. Nếu là giáo viên tiểu học thì không thành vấn đề. Đối với học sinh trung học, vâng, có vẻ như trẻ con quá nhưng tôi rất bất ngờ vì phương pháp này thực sự hiệu quả! Tôi không sử dụng phương pháp này cho học sinh lớp 11 và 12 nhưng nếu cần thiết thì vẫn được. Cá nhân tôi sẽ chỉ sử dụng nó ở trường trung học khi không còn phương pháp nào hiệu quả hơn.
Phương pháp này có thể không phù hợp với mọi người nhưng nếu bạn gặp rắc rối trong việc ổn định trật tự lớp học, tôi khuyên bạn nên thử nó. Đối với tôi, đó là một công cụ kỳ diệu.
Lưu ý: Nếu bạn dạy các lớp lớn hoặc chỉ là không muốn viết tên học sinh lên bảng, bạn có thể dùng một hình thức khác. Ví dụ: bạn có thể cảnh cáo học sinh bằng cách thông báo đến tận bàn. Tất nhiên, bạn sẽ phải làm thế nhiều lần nhưng dù sao thì phương pháp vẫn hiệu quả. Điểm mấu chốt là bạn 1) cảnh cáo cá nhân học sinh và 2) không làm gián đoạn việc giảng dạy.
Bạn sử dụng phương pháp nào để ổn định trật tự lớp học? Hãy chia sẻ với chúng tôi bằng cách để lại nhận xét dưới bài viết.
(Nguồn: https://teach4theheart.com)
Đặng Thanh Hiền dịch